Chợ Phù Cát, thị trấn Ngô Mây 1967
Nếu một ngày bạn ghé Phù Cát từ hướng Quy Nhơn, men theo trục Quang Trung của thị trấn Ngô Mây, hẳn sẽ bắt gặp một khoảng đất trống nằm bên trái ngay tại nơi giao cắt giữa Quang Trung và Phan Đình Phùng. Ít ai ngờ, nơi giờ chỉ còn vài quán cóc che ô tạm bợ, lại từng là trái tim của cả vùng: chợ Phù Cát xưa.
Chợ ngày ấy "bự" lắm - bự theo kiểu của một thời cái ăn, cái mặc còn thiếu thốn trăm bề. Cả khu chợ là một dãy nhà mái ngói nối nhau san sát, phía trước treo bảng hiệu bằng xi măng, trước nữa là những chiếc xe lam ba bánh nổ máy phành phạch, đậu chờ như quen lối. Mỗi sớm mai, những bác tài cần mẫn đưa chị em cùng hàng thúng, mẹt rau về chợ, rồi lặng lẽ đợi họ mua bán xong xuôi để lại chở về. Tính ra, hồi đó, dịch vụ "taxi "thật chu đáo. Gọi là "taxi” của thời chưa có smartphone, chưa có app, nhưng cái tình thì đủ đầy, chẳng kém gì thời nay.
Ngày nay, chợ Phù Cát đã được dời đến vị trí mới - rộng hơn, khang trang hơn, sạch sẽ hơn. Còn chỗ cũ thì... thôi, chỉ còn lại nền đất xưa và một vài hàng rong gắng níu lấy bóng râm của những ký ức đã lui về dĩ vãng. Tiếng rao, tiếng mặc cả, tiếng chửi yêu, tiếng xe nổ máy dồn dập mỗi buổi sớm, hòa lẫn cùng "mùi chợ", tất cả như tan vào nắng chiều nhạt nhòa.
Không rõ bà con sống quanh đó thấy nhẹ lòng hay tiếc nuối. Chỉ biết, nơi từng tấp nập bước chân nay chỉ còn lác đác vài chiếc ghế nhựa và bảng hiệu mời chào chơ vơ.
Chợ xưa dời bước, người thôi nhỏ,
Chỉ còn chút nắng vương dấu ai.
Câu thơ nghe có vẻ buồn, nhưng cũng như cái chợ - buồn vừa đủ thôi, chứ chưa tới mức... rơi nước mắt. Mà rơi chi cho ướt nền gạch cũ giờ đã nứt hết rồi.
Nhận xét
Đăng nhận xét