Eo Nín Thở, Quy Nhơn
Ảnh 1969
Chiếc Eo Nín Thở huyền thoại nằm ngay góc cua đầu đường Xuân Diệu.
Con đường lớn có các mũi tên bên trái là đoạn đầu đường băng sân bay Quy Nhơn, nơi cất và hạ cánh. Hiện nay, đoạn này thuộc một phần Quảng trường Nguyễn Tất Thành, xem bản đồ bên dưới.
Phần phía trên bản đồ, từ Quảng trường Nguyễn Tất Thành trở lên, nhà dân lấn ra mép biển, kéo dài đến tận Mũi Tấn. Việc giải tỏa nhà dân giúp cho đường Xuân Diệu đẹp như giờ là một kỳ công của tỉnh sau giải phóng. Đoạn cong ngay tại eo này hiện giờ là Nhà hàng Bốn Mùa.
Tiếp theo, bên dưới là 2 ảnh chụp cùng thời điểm theo 2 hướng ngược nhau.
Bức ảnh chụp hướng bắc nam xuyên qua hàng rào thép gai tại Eo Nín Thở. Từ đây trở đi là khu vực chỉ dành cho lính Mỹ vui chơi, tắm biển. Mỹ đặt tên khu vực này là Red Beach R&R Center. Để ý, bạn sẽ thấy một trạm gác có 2 lính canh bên phải. Có đến 2 hàng rào ngăn cách để ngăn người khác đến gần ném lựu đạn. Ngày nay, bãi biển là của chúng ta, không bất cứ rào cản nào cả. Rồi ta chợt nhận ra rằng, quyền tự do tưởng chừng hiển nhiên này đã từng phải đánh đổi với một cái giá rất lớn.

Đây là ảnh chụp hướng ngược lại ở video trước. Có lẽ tác giả muốn lấy cảnh biển, đưa những con thuyền đầy thơ mộng kia vào ảnh chụp nên máy ảnh hơi lệch sang phải. Nếu lệch sang trái một chút thôi, bạn sẽ thấy một làng chài nhếch nhác lấn ra tận bờ cát. Những con thuyền kia chính là thuyền đánh cá của ngư dân tại đây. Vị trí này chia đôi thế giới, bờ nam là thế giới ăn chơi hưởng thụ, bờ bắc là thế giới của những người tầng dưới xã hội.
Nhà ở làng chài này san sát nhau và không có nhà vệ sinh nên dân chỉ còn còn cách đến ranh giới Eo Nín Thở này để giải quyết nỗi buồn. Cái buồn này nó đến bất chợt không chừa một ai nên già trẻ lớn bé, trai thanh nữ tú gì cũng phải ra đây không kể ngày đêm.
Bên dưới là những hình ảnh cận cảnh vị trí này của Tom Robinson - một người lính Mỹ chụp rất nhiều ảnh Quy Nhơn năm 1965.
Nhắc đến Eo Nín Thở, t xin mượn tạm vài ý tưởng trên baobinhdinh.
Qua eo Nín Thở đất trời dai khôn Giờ anh như đứa mất hồn Gặp ai cũng tưởng Quy Nhơn gọi mình.
Nghe thơ văn thì hay đấy, nhưng lịch sử cái tên Eo Nín Thở thì ai cũng buồn cười. Đoạn eo biển hồi bấy giờ rất vắng vẻ, vô hình trung trở thành chỗ vứt rác, vứt xác súc vật chết, hôi hám nồng nặc. Đi bộ hay đi xe qua đoạn này, người ta phải bịt mũi hay nín thở để khỏi hít phải cái mùi kinh hoàng ấy. Tên eo Nín Thở do đó mà ra.
Còn nhớ khi Hãng phim tài liệu trung ương về làm phim Miền đất ba sông, các cảnh quay bãi biển Quy Nhơn lúc rạng sáng và chiều tối rất khó thực hiện. Đạo diễn nhìn trước ngó sau, hô bấm máy, anh quay phim vừa áp má vào máy chưa kịp bấm đã la oai oái như phải bỏng vì "bắt được" có một người vừa tụt quần vừa lom khom chạy, rê máy qua hướng khác lại hiện ra dăm người đang chổng mông nhấp nhổm. Có hôm chúng tôi đi ghi hình cả buổi, về háo hức mở ra xem lại, đạo diễn chỉ một sản phẩm trên cát, lắc đầu than: "Thôi xong, toi cơm rồi. Mai quay lại!".
Sau năm 1975, khu vực này không còn là nơi vứt rác nữa. Nắng mưa sóng gió kiên trì làm cuộc dọn dẹp tẩy rửa kỳ công, cùng với nỗ lực của người Quy Nhơn và nhà nước, đã dần trả lại một eo biển xinh đẹp và thơ mộng. Trai gái đến eo Nín Thở để nín thở vì quá đẹp, là cách nói đùa hóm hỉnh của người Quy Nhơn về một thực tế rất trữ tình. Từ ấy, địa danh Nín Thở đã hoàn toàn trút bỏ nỗi ám ảnh ô nhiễm môi trường, mang một nghĩa mới, vừa ngộ nghĩnh vừa độc đáo. Rồi vài ba thi sĩ ngang qua ngơ ngẩn mới có vài câu thơ về nơi này.
Thật tình, khi bạn bè bốn phương thốt lên: "Quy Nhơn của mày đẹp quá!", tôi mới vừa tinh tỉnh vừa xao xuyến nhận ra vẻ đẹp của Quy Nhơn là có thật. Nhưng mà, chuyện, cứ đẹp từ từ và lộng lẫy một cách tự tin Quy Nhơn nhé! Nhưng phải giữ lại cho mình những bậc thềm nhìn ra biển, bởi vì một nhà làm phim yêu Quy Nhơn tâm sự rằng sau Tết vừa rồi, khi trở lại với bao nhớ nhung, chị rất vui vì Quy Nhơn rực rỡ hơn, lịch lãm hơn, hiện đại hơn xưa, nhưng bên cạnh đó chị không khỏi cảm thấy một chút mất mát khi cái vòng cung thơ mộng của eo Nín Thở đã bị doanh nghiệp phết màu thương mại. Khách hàng vào S-Blue (nay đổi là Nhà hàng Bốn Mùa) có vẻ "thượng đế" bao nhiêu, thì du khách đi dạo eo Nín Thở lại ké né khi phải hụt chân vòng tránh bãi giữ xe dọc vỉa hè của S-Blue, kìm hãm cả sự sung sướng tự hào lẽ ra dâng tràn lồng ngực.
Lẽ nào bỏ mặc eo Nín Thở trong sự xô bồ? Xin đừng thế nhé, Quy Nhơn yêu dấu!
Bút ký - Trần Thị Huyền Trang
Nhận xét
Đăng nhận xét