Biển Quy Nhơn 1965

Ảnh của Chartles Ellis, một bác sĩ quân y người Mỹ 1965

Hai ảnh trên là góc bờ biển phía nam tại Ghềnh Ráng, Quy Nhơn vào năm 1965. Vị trí này nay là Dankbaar Resort, tọa lạc tại số 01 Hàn Mặc Tử, thật đẹp và sang trọng nhưng không dành cho số đông.



Dankbaar Resort ngày nay và vị trí https://maps.app.goo.gl/CUgCkGyXeUmNBRJf7

Tiếp theo là 2 bức ảnh chụp làng chài tại góc Eo Nín Thở ngày xưa. Nhà dân xây cất ra sát tận mép biển. Trên bờ cát là thuyền đánh cá và ngư lưới cụ đang được phơi phóng. Nếu đã xem nhiều bài viết của t chắc bạn biết những ngôi nhà ở đây thời điểm này chưa có điện. Cuộc sống ngư dân tuy nghèo nhưng ngày nào cũng tiếp cận trực tiếp với biển. Resort hạng sang cũng vậy, có khác gì đâu, thật hạnh phúc. Vị trí này nay đã được giải tỏa hoàn toàn, trả lại bãi cát rộng cho người dân vui chung. À, mọc thêm cái Nhà hàng Bốn Mùa hơi chướng mắt chút.

Làng chài bên cạnh Eo Nín Thở 1965. Ảnh của Chartles Ellis

Trẻ em hiếu kỳ tụ tập quanh lính Mỹ 1965. Ảnh của Chartles Ellis

Bãi biển đã được giải tỏa thông thoáng không còn nhà dân.

Khu vực ô vuông là vị trí chụp 2 ảnh trên. 
Click vào đây để đến vị trí trên

Một bài viết về Eo Nín Thở của t ngay kế bài này. Bạn quay ra tìm xem chi tiết nhé. Vị trí bãi biển này cũng chính là ranh giới giữa khu vực quân sự và phi quân sự, thể hiện rõ ở 2 ảnh dưới đây.

Chụp về hướng bắc từ Eo Nín Thở

Chụp về hướng nam từ Eo Nín Thở

Bãi biển Xuân Diệu 1965



Ba ảnh của Robert Gauthier năm 1965. Bãi biển đường Xuân Diệu – Quy Nhơn lúc ấy không có những quán cà phê xinh xắn, cũng chẳng có hàng ghế gỗ sang trọng dưới ánh đèn vàng. Thay vào đó là mái tranh đơn sơ, những chiếc thuyền cá nằm nghiêng trên bãi cát, những đứa trẻ chân trần chơi đùa giữa nắng gió, và những ngư dân miệt mài vá lưới, chuẩn bị cho chuyến ra khơi.

Nhìn lại, có người sẽ thấy khổ cực – nắng cháy, gió cát, mái nhà tạm bợ. Nhưng cũng chính nơi đây, họ sống cả cuộc đời với biển, với nhau, và với niềm vui giản dị không cần mua bằng tiền. Không cà phê rang xay, không giai điệu chill, nhưng họ có cuộc sống nguyên sơ, gần gũi, và tự do hơn bất kỳ ai đang ngồi ngắm sóng qua ly latte đá lạnh.

Ngày nay, vị trí đó là quán Surf Bar – một điểm đến “check-in” không thể bỏ qua. Người ta đến đây để “sống chậm”, để tạm gác bộn bề. Nhưng bao lâu? Một giờ, hai giờ? Còn họ, những người xưa cũ ấy – họ sống trọn đời như thế. Không chỉ chill thoáng chốc, mà chill cả kiếp người.

Vậy thì… ai mới thực sự hạnh phúc?



Nhận xét

Bài đăng phổ biến