Quy Nhơn - Đường Lê Hồng Phong nay, hay Võ Tánh năm nào
Những năm đó, ngoài đường Trần Hưng Đạo (Gia Long) là đường sầm uất nhất thì đường Lê Hồng Phong (khi đó là đường Võ Tánh) là con đường đông vui thứ 2. Nhà cửa đã khang trang, bề thế. Xe ô tô đã chạy tấp nập. Nhưng nhìn kỹ, ta thấy thấp thoáng hình bóng những quân nhân, nơi nào cũng có. Xe ô tô chủ yếu là xe quân đội. Còn người dân vẫn xích lô, xe đạp. Cái hào nhoáng thuở ấy không dấu nổi sự lo âu, cái nghèo hèn lấp ló đâu đây. Dù sao Quy Nhơn khi ấy vẫn là thị xã của thời chiến. Vui có vui nhưng bấp bênh, và tương lai có chút mờ mịt.
Gần sáu thập kỷ trôi qua, góc phố cũ giờ đã đổi thay. Nhà tầng chen nhau, hàng quán tấp nập, xe máy rì rầm như một dòng chảy không ngừng. Không còn xích lô, không còn bóng dáng quân phục. Thành phố hôm nay sống trong bình yên – thứ bình yên mà người xưa từng chỉ dám mơ.
Bọn trẻ giờ lớn lên với điện thoại, xe máy, cà phê máy lạnh và phố sáng đèn. Chúng đâu quan tâm nơi này từng nhuốm bụi đường, nhuốm bóng lính và cả những lo toan nhỏ bé của người dân thời khói lửa. Cũng chẳng trách được – mỗi thế hệ có một nỗi bận tâm riêng. Nhưng thỉnh thoảng, t vẫn mong, một ai đó dừng lại, nhìn tấm ảnh cũ… và hỏi: “Ngày xưa, nơi này từng như thế nào?”. Vì chừng nào còn người nhớ, thì quá khứ ấy vẫn chưa mất hẳn.
Ngã tư Tăng Bạt Hổ - Lê Hồng Phong 1965
Vị trí ảnh tại
https://maps.app.goo.gl/rQm2tqJ5PiddJSSn7
Nhận xét
Đăng nhận xét