Tuy Phước – Lần theo những dấu chân xưa

Tịnh xá Ngọc Long

Tịnh xá Ngọc Long thành lập năm 1959, tại số 73 Lê Hồng Phong, TT. Diêu Trì.

Tịnh xá ngày xưa mái lá xiêu,

Gió đưa khói bếp lặng cô liêu.

Một mình ai quét sân chùa sớm,

Chỉ tiếng chuông ngân, vọng mỗi chiều.

Cầu Bà Di

Đầu phía nam Cầu Bà Di

Vị trí chụp ảnh 

Cầu Bà Di, cầu Bà Gi, Cầu Gành đều là tên cây cầu này. Ảnh chụp hướng nam bắc, bên trái là đường lên Gia Lai, thẳng phía trước là Cầu Bà Di nằm xa xa.


Hai bức ảnh 2 đầu bắc nam của một cây cầu đường sắt bên trên - Cầu Gành. Nơi đây không chỉ là điểm nối đôi bờ, mà còn là giao điểm của những thăng trầm lịch sử, của những đổi thay đời người theo từng nhịp xe, nhịp tàu qua lại.

Năm 1968, hai đầu cầu còn là khung cảnh thôn quê tĩnh lặng. Phía bắc là mảnh ruộng bình yên, sau này mọc lên một cây xăng nhỏ – nay đã dừng hoạt động, nằm trơ trọi như một chứng tích thời gian chưa chịu rời đi. Phía nam cầu ngày ấy chỉ là một ngã ba đơn sơ, vài nóc nhà tranh nép mình bên núi. Nhưng ngay lúc đó, đã có barie chắn tàu – một dấu hiệu cho thấy đây không chỉ là chốn quê, mà là một điểm chờ những đổi thay lớn.

Rồi dòng người kéo đến, những dãy nhà mọc lên san sát như nấm sau mưa. Hàng quán tấp nập, xe cộ đông đúc, nơi đây nhanh chóng trở thành nút giao quan trọng giữa Quốc lộ 1 và Quốc lộ 19 – đồng thời cũng trở thành điểm đen giao thông đầy ám ảnh. Dưới chân cầu là dòng sông quanh co, hiền lành mà hiểm họa. Những căn nhà dựng ngay bên bờ đối mặt với nỗi lo sạt lở mỗi mùa mưa lũ – vừa vui vì buôn bán có đồng ra đồng vào, vừa nơm nớp nỗi lo một ngày nhà trôi theo dòng nước.

Năm 2015 đánh dấu bước ngoặt lớn – Nhà nước cho xây dựng cầu vượt tại nút giao thông này. Để thi công, phần lớn nhà cửa hai bên đường bị giải tỏa. Những người buôn bán lâu năm ngậm ngùi dọn đi, mất chỗ kiếm sống. Nhưng đau hơn là 18 hộ dân còn lại bên mép sông – không nằm trong diện giải tỏa, nhưng cũng không còn cơ hội sinh sống đàng hoàng. Mỗi mùa nước lũ về, 18 gia đình ấy lại nín thở, sợ bờ đất dưới móng nhà mình sẽ âm thầm rút đi từng chút một. Nhà bỗng biến thành “nhà dưới gầm cầu” – tối tăm, ẩm thấp, không thể buôn bán, cũng chẳng thể đi, vì chính quyền vẫn chưa có quyết định cuối cùng. Giữa lưng chừng ấy, họ sống lặng lẽ, lo âu – chẳng biết ngày nào căn nhà thân thuộc sẽ trôi tuột xuống sông theo một cơn mưa lớn.

Ước chi, phần còn lại ấy được giải tỏa trọn vẹn. Không chỉ để an dân, mà còn để làm đẹp thêm vùng đất này. Một công viên ven sông, nơi người ta có thể thảnh thơi ngắm dòng nước trôi, ngắm những tia nắng cuối ngày đổ vàng lên tháp Bánh Ít xa xa – nơi lưu giữ ngàn năm lịch sử và ký ức. Để Cầu Gành không chỉ là nơi người ta đi qua, mà còn là nơi người ta dừng lại – lắng nghe thời gian và lòng mình.

Cầu Ông Đô

Đây là một bức ảnh đặc biệt, đặc biệt không phải là hình ảnh cây cầu gãy. Đặc biệt ở đây chính là bức ảnh xưa và ảnh đối chứng năm 2007 đều của cùng một người. Tác giả là người New Zealand, hoạt động tại Quy Nhơn, với vai trò là nhân viên chăm sóc y tế cộng đồng.

Có nhiều nước tham gia trực tiếp cuộc chiến tại Việt Nam theo lời kêu gọi của Hoa Kỳ. Tuy vậy, không phải tất cả những người đến đây để cầm vũ khí. Họ đến giúp người, cứu người, cứu những mảnh đời bất hạnh trong giai đoạn này. Người đàn ông của tấm hình trên là một trong những người như vậy.

Sau hơn hai năm tại Quy Nhơn (1969-1972), sống trong thời điểm ác liệt nhất của thời chiến. Hai mươi năm sau, ông cùng cộng sự đã đến Việt Nam nhiều lần để giúp đỡ. Nhất là thời điểm năm 1989, lúc Việt Nam còn nhiều khó khăn do cấm vận.  Lần cuối cùng, ông đến Việt Nam là năm 2012, lúc này, Quy Nhơn đã phát triển vượt bậc so với xưa.

Có dịp, t sẽ gửi đếm các bạn các tấm hình chụp bệnh viện tỉnh, nơi ông từng làm việc. Cuộc đời của người này thật lạ phải không? Một vùng đất xa lạ, nghèo khó lại khiến người đó không quên,  không nỡ rời xa.

Vị trí ảnh chụp 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến